Hết lễ, mẹ chồng gói ghém cho cháu ngoại cả con gà, cháu nội chỉ được dúm rau héo, đồ ăn thừa khiến tôi tức điên

Kỳ nghỉ lễ 3 ngày kết thúc cũng là chấm dứt công việc 3 ngày mâm bàn bát đĩa quay cuồng ở quê chồng của 3 mẹ con tôi. Cùng 2 con đặt chân vào đến nhà của mình, tôi như thở phào nhẹ nhõm. Hào hứng mở dúm quà quê mà bà nội mấy đứa nhỏ chuẩn bị cho các cháu để nấu cơm tối, tôi sững sờ…

Tôi quê gốc ở Nghệ An nhưng bố mẹ tôi đã ra Hà Nội sống từ lâu nên cũng có thể nói sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Chồng tôi không phải là người Hà Nội mà quê ở cách xa gần 200 cây số. Quanh năm suốt tháng ở Hà Nội, lại gần nhà ông bà ngoại nên cứ mỗi dịp lễ Tết, vợ chồng chúng tôi đều sắp xếp công việc để đưa các con về quê nội thăm ông bà và các bác họ hàng.

Tết Dương lịch vừa qua chúng tôi cũng về từ sớm nên ông bà cũng vui lắm. Dịp lễ này ở nhà chồng tôi lại trùng với một đám giỗ cụ nên thành ra vừa ăn mừng Tết lại vừa giỗ cụ nên cỗ bàn linh đình. Nói linh đình là thế nhưng mà cũng chỉ khổ tôi và 2 đứa con vì vừa là dâu trưởng vừa là các cháu đều đã lớn nên phải làm hầu hết tất cả các việc trong nhà. Trong khi đó cô em gái chồng tôi cũng cùng cảnh ở xa về như tôi nhưng đang bận con thơ nên chẳng giúp được gì.

Ảnh minh họa

3 mẹ con tôi mâm bàn bát đĩa 3 ngày chóng hết cả mặt mà chẳng được bữa cơm nào ăn uống êm xuôi. Tôi lo chuẩn bị các đồ nấu nướng, con gái và con trai thì bị ông bà nội sai làm việc nọ việc kia, đến lúc vào mâm dùng cơm rồi cũng không hết việc. Thành ra nhiều khi những đứa nhỏ càng lớn lại càng sợ về quê hơn. Vậy nhưng lúc nào tôi cũng dặn dò các con là về quê cũng là trách nhiệm của mình để thăm nom sức khỏe và báo hiếu ông bà. Thế nhưng sau lần này, tôi cảm thấy giận nhiều hơn, hụt hẫng và những lần sau không muốn về nữa.

Chẳng là sau khi vượt 200 cây số đi từ quê lên Hà Nội, chồng tôi có việc phải đi ngay nên 3 mẹ con sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị bữa cơm tối. Trước khi ở quê đi, mẹ chồng có bỏ lên xe cho chúng tôi 1 túi bóng đen đựng những gì trong đó có vẻ khá nhiều. Vội vàng nên tôi cũng chẳng hỏi xem đó là gì mà chỉ nghĩ chắc là quà quê bà chuẩn bị cho bố mẹ đẻ tôi và làm quà cho cháu nội.

Vậy nên khi lên tới nơi, tôi mới mở ra xem có thứ gì có thể dùng cho các con ăn tối được hay không thì mới tá hỏa vì trong đó chẳng có gì ngoài 3 miếng thịt gà thừa ăn lúc trưa + nửa đĩa thịt bò xào cũng là ăn dở. Còn lại là khoảng 2 mớ rau muống không biết đã héo từ khi còn ở nhà hay do đi đường xa vừa héo vừa nát. Tôi ngồi thụp xuống vì thất vọng.

Bởi trước đó tôi ở nhà chuẩn bị cỗ bàn tôi biết, mẹ chồng có gói ghém 1 con gà luộc còn nguyên con và 3 con cá nướng thơm phức cùng 1 số đồ như trứng gà, cây giò xào vào một chiếc túi riêng. Tôi cứ ngỡ đó là quà bà dành cho cháu nội nhưng không, thì ra đó là cho con gái và cháu ngoại của bà. Còn lại cháu nội thì lại chỉ được mấy miếng ăn thừa và rau héo.

Ảnh minh họa

Nói chung tôi buồn không phải vì không có đồ ăn mà nghĩ cảm thấy buồn vì sự thiên vị của bà dành cho các cháu. Trong khi đó các con tôi về quê vất vả bao nhiêu. Đang suy nghĩ miên man thì thằng con trai tôi đi từ trên lầu xuống:

– Mẹ ơi ăn cơm đi con đói lắm rồi, mẹ lấy đồ bà gói ra đi để con ăn, ở quê con chẳng được ăn miếng nào tử tế.

Thế nhưng sau khi nó cầm túi thịt bò xào nát và 3 miếng ức gà thừa lên soi thì nó cũng hốt hoảng:

– Ơ có thế thôi à mẹ, con tưởng lúc chiều bà gói cho cả con gà luộc với cây giò xào mà. Con tưởng bà cho con?

Tôi chưa kịp trả lời thì con chị bước từ trên lầu xuống:

– Mày nằm đấy mà mơ à, tao nhìn thấy bà gói rồi. Cái túi ấy màu hồng, bà để lên xe nhà cô H. (em gái chồng tôi) ý. Có bao giờ bà cho chị em mình được miếng ngon đâu, lúc nào cũng là cái nào thừa không vứt đi được thì cho ấy.

Tôi đành chặn ngay lời con gái:

– Nào con không được nói thế, vậy là hỗn đấy. Hay chắc bà để quên ở nhà, thôi lấy đồ đông trong tủ ra ăn đi, lát mẹ hỏi lại bà.

Tôi nói vậy cho qua và để các cháu không có suy nghĩ xấu về bà thôi chứ tôi cũng đoán chắc được kết quả rồi. Một lúc sau khi gọi điện về cho mẹ chồng để thông báo cả gia đình lên nhà an toàn, tôi không hỏi thêm gì và bà nội cũng không nói thêm gì về những dúm quà. Vậy là tôi biết không có sự nhầm lẫn gì ở đây.

Tôi chợt thấy thương cho hai đứa con mình, sâu xa hơn nữa là những suy nghĩ đã tiềm ẩn sâu trong lòng chúng về ông bà.

Tâm sự từ độc giả bichhanh…